forever-lamvu.tk

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Cho những mối quan hệ không - rõ - ràng

Những mối quan hệ không rõ ràng, đó có thể là những câu chuyện chưa bắt đầu, những nỗi nhớ thương đơn phương, có thể là những xao động, những nỗi nhớ bắt đầu từ những thói quen, quen ngồi cạnh một người, quen thấy một bóng hình dù chưa từng bắt chuyện... Và đó cũng có thể là một tình yêu đã đi qua, một ngày hai người gặp lại nhau, còn sự liên kết nào giữa hai người? Mời bạn cùng trải nghiệp một trong những cung bậc đặc biệt của tình cảm, những mối quan hệ không - rõ - ràng.
          Lá thư trong tuần: Đã từng như thế…
Hôm nay Tôi và Em lại cùng ngồi dưới góc cà phê quen thuộc. Chúng tôi gọi cùng một món quen thuộc, chỗ ngồi như cũ, thậm chí cả khung cảnh, hướng nhìn và suy nghĩ của chúng tôi cũng như thế, như một điệp khúc quen thuộc, một điệp khúc buồn. Tôi nhìn về phía con suối nhỏ, về những loài hoa Tôi không thể nào nhớ tên mặc dù đã đến đây hàng trăm lần, Tôi ngước đầu lên nhìn lấy bầu trời, tai lắng nghe những bản tình ca, còn con tim … thì hướng về Em.
Tôi luôn mong có một ngày Em sẽ kể cho Tôi nghe, một chút gì đó thuộc về Em. Con người ta trong cuộc sống sẽ trải qua rất nhiều điều, sẽ ghi nhớ, sẽ mất đi, sẽ sở hữu vô vàn nhưng những gì thuộc về chính mình thì chỉ nằm sâu trong chính mình, rất khó để có thể sẻ chia. Và Tôi kiên nhẫn chờ đợi điều đó sẽ xảy ra…
Em và Tôi không phải hai người xa lạ, nhưng cũng phải đôi bạn thân gì. Chúng ta cùng phát hiện ra nơi này, và cùng muốn nó thuộc về mình, nhưng lại không cảm thấy khó chịu về sự hiện hữu của đối phương nên có thể tạm chấp nhận một kẻ cùng chung “mái vòm cảm xúc”.
Và Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn, vì Tôi cảm nhận mình đang có những cảm xúc khác… rất không nên, với Em…
Đã có vài người nói với Tôi, khi con tim mình có cảm xúc với một ai đó, điều đó thật đáng quý biết bao. Tôi biết chứ, vì khi đó, chứng tỏ mình vẫn còn biêt yêu, còn được chạm đến một chút gì đó của cái gọi là hạnh phúc. Dẫu nó không trọn vẹn…
Và Em à, Tôi biết là Em vẫn còn đang yêu đúng không Em? Một tình yêu không có niềm vui. Đôi mắt Em buồn quá, lời nói Em buồn quá. Mỗi lần Tôi gặp Em Tôi lại thấy mình như một thằng khờ, chỉ có thể đứng nhìn Em từ rất xa, không cách nào chạm vào những lớp kiếng vô hình, không thể nào giúp Em cởi bỏ những nỗi niềm, không thể nào chạm lấy Em, kéo Em vào lòng, hay để Em tựa vào vai Tôi mà khóc.

Cảm giác đó, là một cảm giác không dễ thở chút nào Em à.
Và, đến hôm nay, Tôi lại phải nói lời từ biệt với Em rồi. Có thể là một lời từ biệt mãi mãi. Tôi cứ nhớ mãi, có lần Tôi đã thử rời xa Em và cảm giác đó đã dằn vặt Tôi đến như thế nào. Em có biết là, Tôi cô đơn lắm không?
Tôi cô đơn khi Tôi nghe Em nói. Tôi cô đơn khi Tôi nói cho Em nghe. Tôi cô đơn cả khi Tôi ở giữa một đám bạn. Tôi cô đơn cả khi Tôi cười và kể cho Em nghe một chuyện vui. Tôi cô đơn khi ngồi chung “mái vòm cảm xúc” với Em. Tôi cô đơn vào cái khoảnh khắc giấc mơ ngồi bên cạnh Em đã chấm dứt.
Tôi rất cô đơn khi phải thừa nhận điều này.
Tôi rất cô đơn khi phải lựa chọn nói lời từ biệt với Em.
Tôi chưa bao giờ thử cách để xóa bỏ bất cứ điều gì trong trái tim Em về một hình bóng khác. Vì làm như thế khác gì Tôi không hề hiểu gì về tình yêu. Không ai có thể làm điều đó, chỉ tình yêu có thể tự mất đi…
Khi Tôi vui nhất cũng là lúc Tôi buồn nhất
Khi Tôi nhận ra mình chớm yêu thương thì cũng đồng thời chạm vào đau đớn.
Khi Tôi bỏ đi, khi Tôi buông xuôi … Tôi biết tiếng sóng trong lòng mình sẽ còn vang đi xa lắm
“Vì sao ta lại cứ thế cứ mãi mong chờ một điều chi
Để rồi khi vụt mất mới ngỡ ra mình đã từng…”
Em à, trong thế giới của Em, có thể chưa một lần có Tôi, dù chỉ là một hình bóng.
Nhưng trong thế giới của Tôi, Tôi đã thật sự vui mừng vì có bước chân Em đi qua. Dẫu như Tôi đã từng nói, cuộc đời sẽ có nhiều thứ đi qua ta, nhưng những gì thuộc về ta thì lại rất ít.
Em không thuộc về Tôi.
Em chưa từng.
Và “mái vòm cảm xúc”, sợi dây liên kết của hai chúng ta, có thể từ đây sẽ không còn nữa.
Em vẫn sẽ còn đến nơi đó, có thể nó thuộc về Em, nhưng Tôi thì không may mắn như thế.
Tôi sẽ lại tiếp tục cuộc hành trìnhlớn của đời mình.
Có nắng, có mây…
Có Tôi gói thương nhớ vào kỷ niệm
Có nỗi cô đơn
Và Tôi sẽ ghi vào trang nhật ký của đời mình
Đã từng như thế.
Gửi từ Hilly Wong
 

  •     Truyện ngắn: Lối không nhau
Gom tất cả giấy nằm bừa bộn trên bàn bỏ vào hộc, anh đóng mạnh tay rồi ngồi thừ ra nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính đang tắt. Đến lúc phải kết thúc một ngày dài. Theo thói quen, anh bật nắp địên thoại lên dù biết rằng chẳng hề có tin nhắn nào mới, không có cuộc gọi nào lỡ, chỉ là thói quen mà thôi. Cũng thói quen, anh mở hộp thư tin nhắn. Hộp thư đến còn lại 03 tin từ Minh, tin nhắn chúc ngủ ngon từ hôm qua và vài dòng đùa cợt. Anh chọn Del all cho tin nhắn đến. Lần lựơt truợt xúông những cái tên trong danh bạ mong kiếm một cái tên nào đó vừa quen vừa lâu rồi không liên lạc, cũng chẳng biết để làm gì, chỉ như một cách giết thời gian quên đi cái khí trời Sài Gòn về chiều nhiều xe và đầy nghẹt tiếng ồn. Bất chợt ngón tay cái anh dừng lại.
Đã lâu rồi anh không gọi cho Cô. Từ bao giờ cho lần cuối cùng anh không nhớ nữa. Chỉ có Cô vẫn hay gọi hoặc nhắn tin cho anh. Cũng lâu rồi Cô không làm vậy nữa. Có lẽ anh quen với việc đó rồi nên khi yêu dù không ít lần nhớ đến Cô nhưng anh vẫn thùơng đợi những tin nhắn hay cuộc gọi từ Cô vì anh biết chắc chắn thế nào Cô cũng làm thế. Ngay sau khi anh nói lời chia tay, thỉnh thoảng Cô vẫn giữ thói quen nhắn tin cho anh mỗi đêm hoặc gọi cho anh khi đi làm về. Những lúc ấy chỉ nói với nhau những chuyện huyên thuyên, đến một lúc tự thấy không còn cho nhau sự đồng điệu nào chung nên cũng không kéo dài cuộc nói chuyện. Sự xa lạ từ đâu tìm đến, vứt những thói quen đi xa. Đôi khi anh thấy hơi khó chịu khi bắt máy, cũng không biết phải nói với nhau điều gì. Ngày truớc khi yêu nhau, hai đứa có thể nói với nhau đủ thứ mà không thấy chán, nhưng về sau anh thấy nhàm khi nghe bất kì điều gì từ Cô. Anh thấy nhạt thếch cho những lời nhõng nhẽo của Cô mà trước kia anh rất thích. Cả những thói quen lạ lùng của Cô cũng có thể khiến anh bực bội và cáu gắt. Anh không hiểu tại sao với chính mình nữa. Đó là dấu hiệu ra đi của một tình yêu sao?
Cô vẫn luôn nồng nhiệt với anh. Cô gọi hỏi thăm anh hằng ngày khi anh đi công tác xa. Cô nhắn tin nhắc nhở anh nhớ mang áo mưa theo khi mùa mưa đến. Vẫn bằng thái độ nhẹ nhàng nhất và chu đáo nhất, Cô quan tâm đến anh bằng một tình yêu tinh nguyên như nào mới quen. Nhưng sao anh thấy bực bội với Cô, với cách cư xử đó, ngày qua ngày. Anh bắt đầu những cuộc điện thoại từ Cô bằng câu nói “Có chuyện gì không?” một cách khô khan và chát nghét. Anh thấy mình độc ác và nhẫn tâm, căm giận chính mình và với Cô. Anh quyết định chia tay dù biết Cô còn yêu anh nhiều lắm. Anh vẫn yêu Cô nhưng trong lòng thấy mênh mông như đứng trước bờ vực thẳm của sự thay đổi. Chính anh muốn mình thay đổi và anh không thể giữ Cô bên mình mãi. Có điều gì đó trong anh gào thét, anh không muốn quay sang Cô khi cái nội tại trong anh đang mâu thuẫn. Anh muốn ra đi và anh cần chia tay với Cô. Anh nghĩ vậy.
Ngày chia tay Cô không khóc. Cô cũng không cười, dù là nhếch mép. Đôi mắt Cô nhìn xa xăm, anh cảm giác như nó chứa cả một sa mạc đang trong cơn lốc cát. Có cái gì đó rất xa xôi nhưng cũng rất mãnh liệt, nó có thể cuốn người ta vào vòng xóay ấy rồi nghiền nát người ta trong đó thành từng mảnh vụn. Giọng Cô đều đều, như những lời thốt ra là những hạt suơng, lờn vờn và chẳng bay lên được, nặng trĩu. Anh cảm giác như những lời nói thóat ra mang theo hơi nước để rồi Cô giữ lại cho riêng mình một sự hoang sơ và khô khốc. Ngay lúc ấy anh nghĩ đến Minh, anh quen Minh được khoảng 1 tháng qua sự giới thiệu của một người bạn. Minh khác Cô nhiều. Minh bốc đồng và đôi khi hơi mạnh miệng, là con gái thành phố nên trong cách nói năng ít nhiều Minh hơi xốc nổi. Anh vẫn thuờng ngầm so sánh Minh với Cô khi hai người đi chơi chung. Chẳng tìm thấy điểm đồng nào giữa hai người ngoài việc cả hai đều là giới nữ. Nhưng thời gian quen với Minh làm anh thích thú. Có thể là cảm giác mới lạ. Minh như làn gió lạ thổi ào vào cuộc sống của anh vốn bình lặng bên Cô. Anh thấy đầu mình căng ra, vì những lời Cô nói hay vì hình ảnh Minh lờn vờn, anh không rõ. Có lẽ là cả hai.
Thay vì là tiếng chuông đổ dài là tiếng ò í e báo không liên lạc đựơc. Anh chau mày. Trước giờ chưa bao giờ thuê bao của Cô trong tình trạng không liên lạc đuợc. Cô luôn cẩn thận sạc đầy pin trước khi ra ngoài và luôn trong tư thế sẵn sàng bắt máy các cuộc gọi đến. Tiếng báo của tổng đài làm anh ngạc nhiên và chút bực bội.
Hay là Cô đổi số?
Anh thử bấm lại số máy ấy một cách cáu gắt. Đứng trước bãi đậu xe anh đưa điện thoại lên tai và mày cau lại. Lần này là tiếng nhạc chờ, giọng nữ ca sĩ nghe da diết “ Và rồi một ngày ngồi mãi nhớ về anh, một ngừoi tuyệt vời hiện hữu trong tim em, một nguời tình cờ làm trái tim của em bật khóc khi mỗi đêm về…” Anh nghe tim mình đánh liên hồi, như cảm giác hồi còn đi học mỗi lần chuẩn bị vào thi, có cái gì đó bóp nghẹn lấy tim mình.

- Alo.
- Ừ. Em hả? Anh đây.
- Gọi em có chuyện gì không? – lại một lần nữa anh nghe rõ tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Câu nói ấy anh vẫn thuờng nói với Cô ngày trước
- Em tan giờ làm chưa? Đang làm gì vậy?
- Em đang làm cho xong một số việc. Vẫn còn ở công ty. Sao vậy anh?
- Mình gặp nhau chút. Đuợc không? – anh cảm giác mình đang hồi hộp, như sợ rằng lời đề nghị của một thằng nhóc mới lớn với cô bé nó thích sẽ bị từ chối.
- Anh ghé đón em nhé. Sáng nay em hơi mệt nên nhờ bạn rước đi làm.
- Anh đến ngay.
Luống cuống. Anh không hiểu tại sao nữa. Nửa như mong chờ nửa như sợ đánh mất.
Café chiều. Cô ngồi đối diện anh, tươi trẻ với lớp trang điểm nhẹ. Nhưng sao anh vẫn có cảm giác lờn vờn đâu đó chút hoang sơ, một thứ gì đó đã ra đi, là gì thì anh chịu. Cô nhìn anh bằng cái nhìn trống vắng nhất. Quán cũ, nơi hai ngừơi vẫn thuờng ghé, anh không nhớ tại sao Cô hay chọn quán này, có lần anh đã cảm thấy bực bội với Cô vì có hằng trăm quán trong thành phố hơn 07 triệu dân này sao Cô cứ nhất quyết bắt anh chở đến quán này. Những lần ấy Cô chỉ cười. Những ô cửa đỏ, những chậu hoa bày dọc lối đi và những khu dành cho khách bằng gỗ, chỉ có vậy.
-   Cho em một cacao nóng. – Cô quay sang cười cùng ngưòi phục vụ, giữ nguyên nụ cười ấy, Cô quay sang anh – Anh dạo này thế nào? Bận lắm không?
-  Tùy ngày thôi.
-  Hôm nay anh bận lắm đúng không? – cô nhấm chút nứơc lọc rồi nhoẻn nụ cừơi
Cô luôn làm anh ngạc nhiên về những sự thật không thể chối bỏ mà chẳng ai nói ra, vậy mà Cô lại biết.
- Sao em biết?
Em đã từng yêu anh mà. Điều đó đâu phải là bí mật gì. Hôm truớc em có thấy anh trong Vincom, vì cũng bận nên em không đến chào.
Vincom? Hồi nào nhỉ? – anh căng não ra, cố nặn kí ức cho nó trôi về miền nào đó gắn với chữ Vincom. Chẳng lẽ là lần anh bị Minh kéo hết hàng này qua hàng khác trong Vincom một buổi tối tháng trúơc chỉ để kiếm cho bằng được bộ váy đi đám cưới bạn Minh?
- Cách đây không lâu. Minh nhìn xinh. – Cô cừơi.
Dùơng như chẳng có gì giấu đuợc Cô. Anh cũng không rõ tại sao Cô biết Minh, không hiểu Cô đã biết chuyện ấy như thế nào, và Cô đã ra sao khi biết tất cả những chuyện về anh mà không nói ra. Anh rối bời.
- Em nhìn xanh xao quá. Không khỏe sao?
- Em vừa xuất viện.
- Xuất viện? Bị gì mà xuất viện? Sao không gọi cho anh?
- Ừ. Chút bệnh vặt thôi, hì. – cô lại cừơi, nhưng rõ ràng đó là một nụ cừời lịch sự. Cô nhìn anh - Gọi anh để làm gì?
Câu hỏi ấy trôi bềnh bồng. Anh hỏi mà không tìm cho chính mình một lý do nào cụ thể. Rõ ràng Cô chẳng trách anh một lời mà sao anh thấy lòng đắng nghẹn. Café pha đậm quá chăng? Chắc chắn là không.

Cô.
Những việc cuối cùng cho việc thu xếp đã xong, mọi thứ đã đuợc gói ghém gọn gàng. Căn phòng của Cô giờ chỉ còn lại không gian đầy khí, như ngày đầu tiên Cô dọn đến. Chỉ có cảm giác là khác. Nó trở nên thân thuơng với Cô từ lúc nào, giờ ra đi thấy lòng hơi luyến tiếc. Ngày ấy, khi còn yêu nhau, mỗi ngày cuối tuần anh hay ghé, cùng Cô nấu ăn và tận huởng trọn ngày trong tiếng cười. Vô cảm.
Cô không tìm thấy một lý do để tình yêu ra đi. Chỉ biết ngay lúc nó đang lớn dần trong Cô thì anh lại muốn chia tay. Có thể nào vì người ta yêu nhau quá nên họ không thể giữ nhau bên mình. Ra đi là một trong những cách yêu? Cô lao vào công việc như một con quái thú tìm thấy một miếng mồi béo. Chính trong công việc Cô trở thành người sôi nổi hơn nhưng cũng gom về cho mình những khoảng lặng nhiều hơn khi trở về sau giờ làm. Cô thích nghi khá nhanh với cảm giác không anh, nhủ lòng rằng mình có thể sống tốt mà không có anh. Mỗi sáng Cô nghiền ngẫm từng lời của “I’ve learned to walk alone”, và tự có thể cười cho mình. Có ai có thể bên ai cả đời?
Công ty mẹ đề nghị cử một nhân viên ra Hà Nội công tác 06 tháng với mức lương gấp rưỡi. Mọi người trong công ty bàn tán. Vấn đề không chỉ vì lương hậu hĩnh mà còn vì ai sẽ có thể đi công tác 06 tháng. Sáu tháng không phải là ngắn và nó thật sự dài cho bất kì ai đang yêu, đang có gia đình. Cuối cùng người đựơc đề cử là Cô. Cô không bận bịu gia đình, chưa con, chưa chồng và vừa trải qua một cuộc chấn động trong lòng. Đi xa lúc này là thích hợp. Cô là ngừơi trẻ. Vân vân và vân vân. Nó như cú hít vội, thúc vào Cô dồn dập. Cô gật đầu. Đi đâu đó lúc này có khi lại hay.
Hà Nội đón Cô bằng cái dang tay của gió lạnh cóng. Dù đã biết mùa này Hà Nội trở lạnh, mang ba lớp áo ấm mà Cô vẫn cảm thấy cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt, tê cứng mọi thứ, từng chút một. Cô loay hoay trong dòng ngừơi tấp nập với đống đồ lỉnh kỉnh, Cô cảm giác mình không thể nhấc nổi các balo mang theo vì đôi tay đã cóng lại. Người quá đông, Cô tự hỏi ngày gì mà sân bay đông dữ dội. Người qua ngừơi lại huýt vào vai Cô, chen chúc. Cô cảm giác như ai đó bắt lấy mình từ sau. Quay lại chỉ là những người xa lạ. Chen ra khỏi đám đông, đến bên anh đồng nghiệp xa lạ sẽ làm việc chung, Cô nhỏen một nụ cừơi. Gật đầu chào nhẹ Cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại thì giật bắn người khi nó chẳng còn nằm tại chỗ nó đáng ra phải nằm. Sờ khắp nơi Cô mới kịp nhận ra nó đã đi về nơi xa lắm cùng một tên móc túi nào đó trong chen chúc ban nãy. Cô thở dài. Rồi lại tự mỉm cười. Chẳng lẽ sợ dây duy nhất cũng đến lúc đứt? Chiếc điện thoại đó anh và Cô cùng chọn cách đây 02 năm, sim cũng cùng mua, giờ mất cả hai. Lựa chọn gì giữa nối lại hay tuân theo ý trời. Cô móc từ túi chiếc E63, số điện thoại liên lạc với các đối tác và đồng nghiệp vẫn còn lưu trong điện thoại này.
Chỉ có một người vừa ra đi. Là định mệnh.

Anh.
Các cuộc hẹn hò với Minh thưa dần. Anh lấy lý do là bận công việc. Minh cũng không hỏi nhiều, đôi lần trách hờn và giận dỗi. Anh chẳng giải thích. Mọi thứ trong anh bây giờ là nhàn nhạt. Đúng 03 tháng ngày xa Cô, không liên lạc với Minh anh cũng không hẹn hò ai khác.
Cuối tuần. Đêm qua anh đã nghĩ sẽ gọi cho Cô hôm nay. Chẳng tìm lấy một lý do để gặp lại. Tự cừơi cho chính mình, anh lầm bầm, hai người bạn lâu ngày gặp nhau cần chi một lý do. Anh bấm số Cô. Số máy không liên lạc được. Anh bấm lại, hy vọng là như lần trứơc. Nhưng lần này cũng là giọng cô phát thanh viên báo số máy không liên lạc được, khô khốc. Tìm kiếm trong tòan danh bạ, anh sửng sờ vì mình hòan tòan không còn mối dây nào để tìm thấy Cô. Ngày trứơc khi Cô lưu số của anh trai anh, anh lầu bầu cho rằng phiền toái. Chính lúc này kí ức ấy tinh quái quay lại, thọt sâu vào tim anh.
Sài Gòn vẫn vậy. Những con phố dài và chật chội người. Chưa lần nào anh gặp lại Cô, dù là tình cờ. Đôi lần khi đi trên phố anh ứơc gì mình tình cờ gặp lại. Cũng từng nghĩ rồi sẽ nói gì với nhau lúc ấy, chào nhau như hai người qua đừơng hay sẽ hoan hỉ như hai người quen lâu ngày không gặp. Sẽ vui hay buồn. Mọi chuyện giờ hóa xa xôi khi anh không thể biết Cô đang ở đâu giữa thành phố này, hay đã về một nơi nào đó. Ngày yêu nhau Cô hay nói “định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta mới là người làm cho định mệnh đó trở thành sự thật”. Mãi mãi không có ngày ấy, anh và Cô đã chọn cho riêng mình những ngã rẽ không nhau và anh biết chắc chắn định mệnh chẳng đến với ai hai lần bao giờ.
Đọc thêm!

Nước mắt hải âu

blog radio 215
Tàu muộn. Chuyến tàu đêm chìm lấp trong những âm thanh xáo trộn của dòng người chẳng khác gì cái nhốn nháo, sự tất bật của ban ngày. Vàoga lúc 11g trên chuyến tàu từ Hà Nội về Sài Gòn tôi im lặng, chờ đợi và nhữngbánh xe cũng bắt đầu lăn chậm rãi trên đường ray.
Những âm thanh ồn ào ban nãycũng tự dưng lắng xuống rồi im bặt, mọi người bắt đầu sải lưng lên những chiếcgiường cứng, cũng có người chưa ngủ mà còn ngồi nhìn ra đâu đó bên ngoài khungcửa. Đêm xuống, không gian tĩnh mịch lại làm tôi quặn người, nằm vì không muốnnhìn thấy cái màu đen kịt ngoài kia. Đáng lẽ tôi có thể đi máy bay để nhanh vàtiện hơn, nhưng tôi lại chọn đi tàu chỉ vì ý nghĩ muốn thời gian về Sài Gònchậm lại. Hay nói đúng hơn là tôi đang một lần nữa trốn chạy giống như năm nămtrước tôi đã leo lên chuyến tàu này để chạy trốn những sự thật của cuộc sống.

***
Em…
Cô em nhỏ mà cha tôi dẫn về trong một đêm mưa bão. Từ lúc ấyem là con nuôi của cha mẹ và tôi bất ngờ có trách nhiệm làm một anh trai.
Mẹ em đã mất, cha lại không cần em, em mồ côi, lạc lõng.Ngay cái khoảnh khắc đầu tiên ấy khi chạm phải đôi mắt ứ đỏ trong em tôi đãbiết mình có một trách nhiệm quan trọng hơn của một người anh. Tôi muốn chechở, muốn bảo vệ em, muốn em được cười, được hạnh phúc. Em đã chiếm ngự trongtôi một vị trí không ai có thể thay thế và tôi yêu em. Yêu theo tháng ngày,những tháng ngày hạnh phúc quá đỗi bên cạnh em, yêu nụ cười không tìm thấy nướcmắt trên gương mặt thánh thiện, yêu những lúc em thức đêm chăm sóc tôi khi ngãbệnh, yêu tiếng nói cằn nhằn trẻ con mỗi khi tôi về nhà muộn. Tôi yêu em, tấtcả…
Em…
Bản tính bướng bỉnh, nhưng lại thích nép vào sự che chở củatôi. Thích ngắm biển vào buổi đêm, thích lang lang vào những chiều nắng nhạt,thích dạo bước trong những cơn mưa phùn nho nhỏ. Những sở thích đôi lúc tôi cảmthấy em quá mơ mộng và viễn vông, tôi cho là phí thời gian. Nhưng tôi vẫn thíchkhi được đi cùng em đến những nơi em thích. Trong suy nghĩ lúc đó tôi chỉ cầnnhững giây phút này mãi mãi bình yên như nó vốn dĩ, giản đơn thế thôi. Tôikhông cần danh vọng hay một cuộc sống cao sang mà chỉ cần mang cho em hạnhphúc. Và tôi đã luôn nghĩ rằng hạnh phúc của em chính là tôi.
Nhưng hình như những gì ta muốn, có khi quá đơn giản lại hoára là quá xa vời. Là số phận đã chặn lối tôi hay chính em đã muốn như thế? Tôikhông còn nhớ được lý do là gì. Những lời giải thích của em cứ ráo riết trongkhi đầu óc tôi trống rỗng. Em muốn dừng lại, muốn thoát khỏi vòng tay tôi. Cáingày mà em nói em chỉ muốn làm vai trò của một đứa em gái chứ không muốn trởthành cô gái trong lòng tôi. Em bỏ tôi đứng lại, còn em tiếp tục bước đi. Nhưngsẽ bước một mình, chỉ một mình em trên con đường mà tôi và em đã có biết bao dựđịnh cho tương lai. Tôi như người bị hụt chân, không được phép chống đỡ. Chỉ cómột sự lựa chọn duy nhất là bỏ chạy.     

        
Quyết định chuyển công tác vào Hà Nội đã làm cho mẹ tôi khábất ngờ, cha thì không nói gì còn em thì lảng tránh. Bắt đầu một cuộc sống khácở nơi không có một ký ức. Mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn công việc và công việc.Đến tối lại chìm vào dòng suy nghĩ và rít những hơi thuốc dài. Ừ nhỉ! Thuốc lákhông biết từ bao giờ đã trở thành người bạn thân thiết. Sự cô độc, trống trảivà cái lạnh của một thành phố xa lạ không biết đến niềm vui, tôi chỉ còn biếtdùng khói thuốc để lấp đầy. Có những đêm không chịu nổi, tôi lái xe trên nhữngcon đường dài bất tận, để cho tiếng gió lấp đi âm thanh, tôi gào thét rồi khócoà. Rồi lại tự hỏi. Tại sao?
Tại sao?
Và suốt năm năm, tôi không về nhà. Chỉ gọi điện về vào cuốituần để cho cha mẹ yên tâm. Tôi hỏi mẹ em gái dạo này thế nào? Tôi muốn biết emsống có tốt không, mẹ lại hỏi tôi có muốn nói chuyện với Linh không? Tôi ậm ựrồi thôi, gác máy. Cứ như vậy tiến trình được lập đi lập lại như cái máy tuabăng.  Nhưng lần này tôi phải quay vào Nam thực sự. Dùmuốn dù không thì cũng không thể không về thăm nhà một lần. Mẹ cứ gọi điện bảotôi thu xếp công việc về nhà ít hôm cho bà nhìn mặt, bà lo là tôi ở một mìnhkhông biết chăm sóc bản thân sẽ thiếu ăn mà ốm đói. Tôi dây dưa, chậm trễ khôngbiết bao lần, lần này thì không thể được nữa. Nhưng tôi phải đối mặt với em thếnào đây? Nên vui hay buồn, cười hay lạnh nhạt, im lặng hay nói thậtnhiều như chẳng có gì xảy ra,tôi không biết. Em giờ chắc đã có bạn trai rồinhỉ? Nghĩ đến đây tôi lại thấy lòng nặng thêm. Ai bảo rằng thời gian là liềuthuốc tốt nhất? Có những nỗi đau mà thời gian cũng phải bất lực.
Đêm lặng lẽ trôi, những tiếng còi tàu thi thoảng lại rú lênlàm tôi không tài nào chợp mắt. Mấy ngày đi tàu qua thật nhanh. Nhìn vào đồnghồ tôi bỗng giật mình, chỉ còn vài giờ nữa là vào đến Sài Gòn.
***
Ga tàu mở. Trước mắt tôi, là em đang mỉm cười, nụ cười thậttươi. Đáng lẽ giây phút này tôi nên vui mới phải vì em đã cất công ra đón, vẫnđỡ hơn so với ngày tôi đi em đã lặn mất tăm không một dấu vết. Nhưngsao thấy lòng nặng trĩu, tôi gần như muốn chạy đến ôm thật chặt lấy em, mặc chodòng người đang qua lại, cho những nỗi nhớ bao tháng ngày tôi giam lõng tận nơisâu thẳm đang vật dậy gào thét. Nhưng tôi hiểu, khoảng trời của tôi và em giờđã không còn là một, đối mặt em mà sao tôi thấy mình thật xa tầm với.Không còn tôi bên cạnh, em đã tung bay, lột xác thành một con người hoàn toànmới mất đi cái vẻ yếu đuối vốn dĩ. Em đã là một cô gái chững chạc, tự tin bướcđi như lời đã nói của em ngày xưa. Nụ cười em không hề thay đổi, nhưng chắcchắc rằng nụ cười đó không còn chút đặc biệt nào dành cho riêng tôi.
Bất chợt, tôi nhớ ra việc mình chẳng nói gì về giờ giấc lúcđi trong điện thoại, sao em lại biết?
- Mẹ rất mong anh về đấy. Thấy mẹ sốt ruột nên em ra đây chờđón anh để mẹ yên tâm. Chúng ta về nhanh đi để mẹ trông.
Tôi gật, em nói vẫn với một nụ cười.
Về đến nhà mẹ liền bảo tôi vào phòng nghỉ ngơi trước chokhoẻ, quả đúng là mẹ hiểu con. Chiếc giường cứng trên toa xe dù thuộc hạng uưnhưng tôi vẫn cảm thấy người mỏi mệt. Thả phịch người trên nệm, tôi mở mắt nhìnlên trần nhà mặc cho tứ chi lan toả cảm giác biếng lười. Căn phòng thân thuộcvẫn không một chút thay đổi, vẫn còn đâu đó cái hơi ấm ngày xưa. Tôi lịm dần vàogiấc ngủ, nhưng lại rơi vào cơn mơ mộng mị. Hình ảnh Linh hiện ra, em lại cùngtôi nô đùa nghịch sóng, giữa chúng tôi như chưa từng có điều gì chia cắt. Nhưngrồi thì em cũng lại bước đi bỏ tôi lại nơi bờ biển hoang vắng. Bóng dáng em khuất dần, tôi đuổi theo, chạy mãi chạy mãi nhưng hoàn toàn tuyệt vọng… rồi lại gào thét…
Tôi giật mình choàng dậy biết nó chỉ là mơ nhưng lưng tôivẫn lạnh toát. Nhìn ra bên ngoài lúc này trời đã về chiều, tôi đi tắm rồi bướcxuống phòng khách. Mẹ đã nấu xong bữa tối và tôi ngồi vào bàn. Tôi nhìn sangchiếc ghế bên cạnh thiếu mất một người. Không hỏi nhưng cha nói tôi biết em đãgọi điện về báo là sẽ ăn ở ngoài rồi mới về. Hơi thở nặng trịch bỗng dưng đèlên tôi, ngày trước dù vui chơi đến đâu cả nhà đều về đúng giờ cơm tối. Chưalần nào tôi và em ăn ở ngoài một mình. Đúng là năm năm đã thay đổi qua nhiềuthứ.
- Ăn nhiều vào đi con, cái thằng này không biết ăn uống ởngoài đó thế nào mà mặt mày xanh xao, người thì ốm hơn cả lúc đi.
Mẹ vừa nói vừa gắp dồn thức ăn vào chén cho tôi.
- Thì chắc con nó lo công việc, tụi trẻ bây giờ cứ lao vàolàm việc là quên ăn quên ngủ. Nó lớn rồi bà chăm nó liệu có chăm được cả đờikhông? - Giọng cha tôi chen ngang.
- Cái ông này! Ông không xót thì để tôi xót. Con tôi thì tôiphải lo chứ.
- Cứ để cho mẹ nói đi cha. Con cũng chỉ về được ít hôm rồilại đi.- Tôi vừa nói vừa ăn ngấu nghiến. - Nhưng đã lâu không ăn đồ ăn nhà, consẽ ăn nhiều đấy nên mẹ đừng lo.
- Đúng rồi, ăn nhiều đi con. Mẹ nấu toàn món con thích khôngđấy.             

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, sáng thì quanh quẩn trongnhà đến chiều tối thì lại lang thang khắp đường phố. Thỉnh thoảng lại bất ngờrẽ vào một nơi nào đó để ngắm nhìn thành phố đêm lộng lẫy nhộn nhịp. Về nhà khátrễ nên tôi và em dường như không phải chạm mặt nhau lần nào, ngoại trừ hôm ởsân ga. Nhiều lúc lại tự hỏi, tình yêu của tôi dành cho em có đang suy giảm,chỉ còn lại sự giận dỗi và phẫn nộ trong lòng? Tôi khó chịu vì sự thờ ơ quá đỗibình thường của em, vì gương mặt em vẫn cười còn lòng tôi thì không bao giờdừng rỉ máu, nhức nhối.
Tối nay, tôi lại không ra ngoài mà ở nhà. Cũng chẳng còn nơinào để đi, tôi lên phòng thu xếp lại quần áo chuẩn bị cho tối mốt lên đường.Bất chợt mẹ nhờ tôi đem quần áo đã xếp sẵn vào phòng cho em gái, tối nay nó bảocó ca trực ở cơ quan. Mẹ bảo thế. Tôi đã định để đồ xong rồi đi ra ngay, nhưnglại không tránh khỏi sự tò mò, ngắm nhìn căn phòng của em, rồi tôi nhìn chămchú vào quyển sổ bìa màu tím để trên bàn. Nó làm tôi nhớ đến một lần vô tìnhtôi cầm lên xem khi vào phòng em. Em đã hoảng hốt giật lấy trước khi tôi kịp mởra. Em đã viết gì bí mật trong đó chăng?
Tôi đứng yên một lúc lâu rồi ngập ngừng tiến đến…
“ Ngày…tháng…năm…
Mưa đầu mùa, anh lạicùng ta đi dọc trên con đường quen thuộc. Cảm xúc lúc ấy lại trực trào một cáchrõ rệt. Những giọt mưa rơi trên tay lạnh buốt nhưng bàn tay anh lúc nào cũngnắm chặt chỉ còn lại cảm giác ấm áp. Lúc đó ta chỉ ước sao con đường cứ dài rathêm một chút và cơn mưa đừng vội tạnh…

Ngày…tháng…năm…
Sinh nhật tròn 18
Anh lại mang cho tabất ngờ bên hoàng hôn biển lặng. Tung tăng trong vòng tay anh, đùa giỡn cùngnhững đợt sóng ta có cảm giác như một cô người yêu bé bỏng được anh nâng niu.Sao anh lại hiểu ta đến thế? Bao giờ anh cũng làm ta cười, nhưng ta lúc nàocũng sợ nụ cười ấy sẽ sớm tan mất thôi…

Ngày…tháng…năm…
Mỗi một ngày trôi qua,bên anh, hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc, nhưng những cơn ác mộng lại tìm đếnta vào mỗi đêm tối. Mẹ…con đường của mẹ nhắc nhở ta đừng bao giờ tái phạm.Những cái gì quá đẹp thì đó chỉ là một giấc mơ, ảo tưởng. Đã là ảo tưởng thì mộtngày nào đó sẽ chóng tan vào khói sương…

Ngày…tháng…năm…
Hôm nay, ta chợt nhậnra, ta lệ thuộc vào anh quá. Ta như một ký sinh trùng bám víu vào anh để có sựsống. Càng ngày ta càng nhận ra ta đã yêu anh. Nhưng điều ấy càng hiện diện rõthì ta lại càng lo sợ. Không! Phải tĩnh lại thôi. Không thể tiếp tục mơ đượcnữa. Một ngày nào đó anh cũng sẽ rời xa ta, nào có ai biết trước ngày sau cơchứ? Dẫu ta biết biết tình cảm của anh, nhưng thì đã sao? Ta không dám tin,thật không dám tin…

Ngày…tháng…năm…
Anh đi rồi, sau baongày ta lẩn tránh. Xin lỗi anh. Em chỉ có thể giữ trọn tình cảm ấy cùng với kýức mà anh đã cho em trong những năm qua. Vì cuộc sống nào mà không có sóng gió,trắc trở. Một lúc nào đó sẽ chẳng có người đổi thay. Vì chẳng có tình cảm nàochóng tàn bằng tình yêu. Em sợ rằng chúng ta sẽ không còn được nụ cười yên bìnhnhư xưa nữa. Em chỉ muốn giữ chúng mại mãi, những ký ức không có nước mắt chỉtràn ngập tiếng cười.
Hôm nay anh đi nhưngem không ra tiễn, em chỉ biết trốn ở nơi kỷ niệm để cho tiếng sóng thét gàonhấn chìm nước mắt. Em ích kỷ quá phải không? Hèn nhát quá phải không?...

Ngày…tháng…năm…
Thời gian để lại ngàyấy xa rồi nhỉ? Mới đó mà đã năm năm…
Anh về. Anh khác hẳnvới vẻ phong trần bám lấy trên gương mặt . Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nàovậy? Anh sống thế nào? Anh và em, xa quá rồi phải không? Em thật là mâu thuẫn.Anh có trách em không? Vì em không đủ can đảm để đón nhận lấy tình yêu của anh.Cha mẹ em cũng đã từng yêu nhau tha thiết đấy. Kết quả đó là một tấm bi kịchchia ly. Em biết dù tình yêu anh chân thành, nhưng hãy tha thứ cho em.
Anh sẽ sớm vào lại HàNội, mọi thứ lại trở về đúng vị trí, cho anh thêm thời gian anh sẽ quên emthôi…”       

        
Đêm…
Tôi phóng xe như điên dại, lao vút trong gió qua những conđường ngập ánh đèn của thành phố. Trong tôi giờ là chất ngập vô vàn những thứcảm xúc hỗn độn. Đau đớn, tức giận và bất lực. Tôi quả là một thằng đần. Mộtthằng ngu mà lúc nào cũng tưởng mình là thông minh. Tôi lúc nào cũng cho rằngmình đã hiểu hết được con người em, nhưng thật ra không phải vậy. Đến cả nỗiđau, sự lo lắng trong lòng em tôi cũng không thể biết, không thể giúp em anlòng vậy mà lúc nào cũng cho rằng tôi đã làm được cho em rất nhiều. Quân ơi!Mày phải làm gì đây? Thứ hạnh phúc mà mày cố gắng mang đến thì ra lại trở thànhnỗi bất an trong cuộc sống của em. Thế chẳng phải tất cả trở nên vô nghĩa haysao?
Khuya…
Tôi không dừng lại, những bánh xe cứ chạy nhanh đều dưới sựđiều khiển của tôi. Tôi cứ chạy thẳng về phía trước, cũng không biết mình đangđi đâu, sẽ dừng lại ở đâu đây? Trong đầu không lúc nào thôi ngừng nghĩ đến em.Tôi đã hứa, đã tự hứa với bản thân rằng không được để em phải khóc vì bất cứđiều gì. Thế mà lại để cho em vì tôi mà khóc. Tình yêu thật làm con người ta mùquáng, nó đã che đi ý muốn ban đầu tôi muốn dành tất cả để mang đến cho em. Tôithét gào trong sự bất lực…
***
Tỉnh…
Tôi mở mắt, mặt trời đã lên đến đỉnh. Tối qua mãi đến gầnsáng tôi mới về nhà trong trạng thái đi không vững. Tôi vẫn còn nhớ loángthoáng mình được dìu vào phòng, chắc lúc đó đã làm cả nhà thức giấc. Giờ thìđầu tôi vẫn còn choáng, đau như búa bổ. Có tiếng bước chân từ cửa đi vào , tôilờ đờ nhìn lên rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Em cầm trên tay ly trà nóng. Hơiấm vẩn còn bốc lên lơ lửng.
- Anh uống đi!
Tôi đón lấy. Một lúc sau, tôi hỏi:
- Tối qua anh say, ba mẹ có nói gì không?
- Ba mẹ không biết. Tối qua em đưa anh vào nhà.
Tôi bất ngờ rồi ậm ự một tiếng. Em định bước ra ngoài, nhưnggiọng nói tôi đã kịp chặn lại. Bước lại gần em.
- Lâu quá rồi không đi chơi cùng nhau phải không em gái?
- Uhm. Em còn công việc còn anh thì ở xa.- Em trả lời, giọnghời hợt.
- Mai anh bay, thế hôm nay em rảnh chứ? - Em im lặng, lảngtránh ánh mắt tôi.
- Chỉ ngày hôm nay thôi. Công việc về sau của anh rất bận.Không biết khi nào mới vào lại Sài Gòn. Cuộc sống đã không cho ta sống theo ýmuốn, nhưng chỉ hôm hay có thể là một ngoại lệ không?
Tôi và em lại chìm trong khoảng không im lặng, ánh mắt tôivẫn chăm chú vào em. Chỉ hôm nay thôi để tôi có thể mang cho em hạnh phúc thựcsự.
- Thế anh muốn đi đâu?
- Em biết mà    

       
Thế là chúng tôi cùng đến nơi kỷ niệm. Chiều buông xuống,gió biển lồng lộng thổi vào tôi, thổi tung bay tóc em thật nhẹ nhàng. Chúng tôibước cùng nhau lặng nghe tiếng sóng biển dồn dập đánh vào những bờ đá. Đi bêntôi lúc này, tôi nhận ra một điều rõ rệt. Em không còn là cô bé con nhỏ nhắnthích nép vào tôi, nhõng nhẻo, nài nỉ, bướng bỉnh. Em vẫn là em, nhưng là mộtcô gái có tâm hồn sâu sắc, nét trưởng thành trong em hiện lên rõ qua ánh mắt vànụ cười. Chỉ bấy nhiêu thôi thì vai trò một người anh của tôi gần như đã kếtthúc. Em đã có thể vững chãi bước đi thật rồi, không cần ai là điểm tựa,không cần một tình yêu che chở cho em nữa.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Em quay sang nhìn tôi, vẫn nụ cười nhẹ nhàng.
- Nhìn cảnh vật vẫn không đổi nhưng con người thì đã thayđổi.
- Đó là điều hiển nhiên mà anh.
Bước thêm vài bước, tôi nói tiếp:
- Nghe mẹ nói em làm ở đài phát thanh, đó là công việc mà emrất thích.
- Em đã cố gắng rất nhiều đó. Sắp tới em sẽ có hẳn một chươngtrình riêng.
- À, vậy thì anh phải nghe radio thường xuyên mới được.

- Anh thì làm gì có thời gian. Sáng đi làm, tối tiếp khách.Không biết có thời gian nghỉ ngơi ngơi chưa nữa. - Em bật cười, sự tự nhiêngiữa chúng tôi có chút hé mở.
- Ờ, nhưng chương trình của em gái, có bận cũng phải nghechứ.
Tôi cười đáp lại. Bất chợt nhìn thấy mấy vỏ ốc cạnh nhữnghòn đá. Tôi nhớ ra, quay sang nhìn em:
- Lâu rồi không nhặt vỏ ốc. Em thích nhất trò này phảikhông?
- Trò gì? Vỏ ốc đẹp nên mới nhặt về. Là sở thích chứ khôngphải trò chơi đâu.
Nói xong em để mặc tôi đứng đó, chạy đến bên sóng biển nhặtvỏ ốc. Nước biển mát lạnh, em lại nhảy vào nghịch nước. Tự nhiên tôi lại nhìnthấy em của ngày nào. Không đứng yên một chỗ tôi cũng chạy đến, trước đây chúngtôi thường chơi trò lấy vỏ ốc áp vào hai tai của người kia, tiếng sóng biển vùvù và gió phát ra thật to lớn. Tôi lại làm như thế với em một lần nữa. Nhưngkhi em muốn áp vỏ ốc vào tai tôi thì tôi lại không cho, chúng tôi rượt đuổinhau trên biển, tiếng cười của cả hai không biết từ lúc nào vang vội đè lêntiếng sóng. Cứ thế chúng tôi cười vui, đùa giỡn cho đến lúc hoàng hôn buôngxuống và đêm bao phủ. Tự thấy sao mà những lúc vui vẻ lại qua nhanh quá…
***
- Biển đêm thật đẹp. - Em mỉm cười ngắm nhìn.
Tôi cũng ngồi lặng theo tiếng sóng xô bờ, bên cạnh em, mọithứ thật bình yên.
- Anh có nhớ hải âu không?
Bất chợt em hỏi. Tôi bỗng nhớ đến đàn hải âu tung bay trênbầu trời của khung cảnh năm nào. Những buổi nắng chiều trên biển, lác đác mộtvài con hải âu bay, nhưng chúng đã không còn bay cùng nhau nữa mà riêng lẽ mộtkhoảng trời. Em say sưa nhìn theo hải âu tung cánh, xa vút tận mây trời. Mộtcảm giác lúc đó trong tôi như báo hiệu ngày nào đó em sẽ giống như những đôicánh hải âu kia.
- Anh chỉ nhớ cảnh tượng hải âu rã bầy, chúng bay đi táchkhỏi bầy đàn của mình.
- Đó là một việc nguy hiểm anh nhỉ?
- Biết sao được khi đó là sự lựa chọn của hải âu.
Em im lặng, không trả lời, cũng không nói thêm điều gì. Tôinhấn chìm mình trong không gian tĩnh mịch, tiếng sóng về đêm càng lúc càng dữdội. Màu đen của biển trời đôi lúc khiến lòng phải rùng mình. Tôi nhìn sang em,em tựa đầu vào vách xe, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Đôi mắt cụp xuốngkhông một sự lo lắng, muộn phiền. Vậy…là được rồi.
- Anh chỉ cần có thế thôi em à. - Tôi khẽ nói.             

 Phải đế em ngủ rồi anh mới có thể nói….

"Anh xin lỗi. Vì tình yêu mà anhđã quên mất đi điều thật sự anh muốn mang đến cho em lúc đầu. Đó chẳng phải làhạnh phúc sao? Chỉ cần em vui, em cười, em bình yên. Thì còn gì hơn nữa. Cuốicùng em cũng giống như cánh chim hải âu nơi biển khơi xa xăm, đã đến lúc phảibay đi rồi. Nhưng dòng đời này dù có thay đổi đến đâu, bi kịch có nhiều đến thếnào, mặc thời gian có đổi dời thì tình cảm của anh vẫn thế thôi, sẽ mãi mãikiên định dành cho một người. Những năm qua, anh đã giận em, đã trách em, nhưngyêu em thì không bao giờ dừng lại.Với anh hạnh phúc là khi em được hạnh phúc.Nếu đó là con đường em chọn đi, thì em hãy cứ đi. Đến một ngày nào đó, khi thờigian đủ dài để xóa nhòa đi nỗi lo sợ trong em, khi chúng ta vẫn còn nhận ra tình cảm trao về nhau không hề thay đổi…Anh sẽ chờ đến ngày đó..."

***
…Ngày cuối cùng…
Tôi ra sân bay một mình, cha mẹ cũng muốn ra tiễn nhưng tôibảo thôi, mắc công mẹ lại xúc động. Lần này tôi không đi tàu vì chuyến đi nàykhông hề mang một mục đích nào của ý nghĩ trốn chạy cả. Lòng tôi thanh thản lạkỳ, dù em không đến nhưng tôi vẫn mỉm cười. Chưa bao giờ anh hết yêu em,nhưng từ bây giờ anh sẽ yêu em theo một cách khác.
Tôi cất bước, bỏ lại sau lưng dòng người vẫn đang tất bật,những chiếc xe vẫn đang chạy, cuộc sống vẫn đang tiếp diễn theo một quy luật…
***
Chàng trai đã quay bước đi, khuất dần sau cánh cửa. Có lẽanh không hề biết rằng trong cái đêm ấy lúc ở biển. Khi anh nói ra những lời từsâu thẳm nơi trái tim. Có giọt nước ấm nóng đã rơi xuống nền cát từ đôi mắtđang khép chặt của cô gái…

Nguồn bài viết tại: http://bloghay.org
Đọc thêm!

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Đôi khi..thỉnh thoảng......mãi mãi

yêu thương ngọt ngàoĐôi khi vào một ngày nào đó, gặp một người nào đó, thấy một vật gì đó, bạn tưởng chừng như quen lắm. Đó có thể là sinh nhật một người, đó có thể giờ không là ai cả, đó có thể là hoạ tiết vải áo sơ mi bạn từng mua cho ai...
Một ngày trôi qua không suôn sẻ, bạn chỉ mong sao đừng có ngày hôm ý, hoặc muốn kim đồng hồ hãy chạy thật nhanh cho sang ngày mới.
Một người đã mang lại cho bạn những dối trá, đau khổ, bạn ước giá như không quen nhau, bạn nói nếu được quay ngược thời gian sẽ không muốn gặp người ấy.
Thật buồn cười... Bởi một ngày có 24h, dù bạn có tự tay vặn chiếc đồng hồ thì thời gian vẫn là như thế, hết ngày sẽ sang đêm; qua đêm, sẽ là ngày mới. Và bởi một người dù bạn bất chợt gặp trên phố thôi thì bạn cũng đã gặp họ rồi. Dĩ nhiên, không phép thuật nào đem thời gian quay trả lại, không chú mèo máy Doreamon nào cho bạn mượn món bảo bối ấy cả.
Mong thời gian trôi nhanh, chỉ khiến cuộc đời bạn rút ngắn lại, tuổi trẻ của bạn mau qua đi. Hận thù một con người chỉ khiến bạn sống trong nỗi nhớ khi thật sự muốn quên, và không thể thanh thản trong lòng.
Thỉnh thoảng, bạn gặp phải một ngày xui xẻo, bạn bù lu bù loa lên rồi lại cười ngay được. Dù xui xẻo đó lớn tới đâu thì ngày mới sẽ vẫn đến theo vòng quay của nó, ngày mới cho bạn sự vững vàng của một người biết vượt qua khó khăn, không gục ngã trước khó khăn. Thỉnh thoảng, bạn vẫn hồ hởi kể cho người khác nghe về những kỉ niệm đẹp của bạn với một người từng làm bạn đau khổ. Người khác và cả chính bạn sẽ thấy những điều vui vẻ đáng nhớ hơn là suy nghĩ đến những điều đáng trách. Một mối quan hệ khi không là bạn thì không có nghĩa là thù. Hai con người bước sang hai lối rẽ sẽ có cho mình những hướng đi riêng.
Có thể chẳng bao giờ bạn để ý hôm nay là ngày mấy dù đó là một ngày quan trọng để phải nhớ, có thể bạn không để tâm đến những ngày lễ, vì bạn đã biết coi tất cả mọi ngày đều là một ngày quan trọng để sống, để làm việc. Cũng có thể bạn không bao giờ quên ngày sinh nhật của một ai đó, nhưng không bao giờ bạn nói với người ấy câu chúc mừng, vì tại thời điểm ấy, điều đó không còn cần thiết với bạn. Có thể một mối quan hệ mới sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hoàn toàn mối quan hệ cũ, nhưng vẫn đủ để cho bạn hiểu thế nào là hạnh phúc dù cho mối quan hệ đó đơn thuần không là gì, và bạn vẫn một mình trên con đường bạn đi, thì bạn còn có nhiều quan tâm khác, còn có gia đình, bè bạn.
Mãi mãi, bạn được là chính bạn. Bạn đã biết lựa chọn đúng khi đứng trước xui xẻo của một ngày, bạn đã hành động đúng khi rút chân ra khỏi đau khổ từ một người. Không cần là phải tôn trọng, chỉ cần không ai phải trách móc bạn điều gì, thế thôi, thế là bạn đã sống không trệch khỏi chữ đúng mà bạn đề ra.
Và bạn, hãy để người khác thấy bạn xứng đáng được yêu thương.
Đọc thêm!

Bố bảo con trai trước khi lấy vợ


Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời . Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 Vợ Chồng con hiễu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.
Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng - ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo dù ở ngoài XH, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó - trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.



Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng : Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần, nhưng ( như một số blogradio đã nói) khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không ?

Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở, giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ - hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.



Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo " Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu". Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.

Bố bảo " quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống". Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời - một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết trân trọng từng ngày.


Nguồn: http://pro9x.com Đọc thêm!

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Bức chân dung của người đàn bà lạ

Chu Lai
Ảnh có tính minh họa
Vào một buổi tối ảm đạm, có một người đàn bà chừng trên bốn mươi tuổi đến gõ cửa phòng họa sĩ Lưu An.
- Xin phép hỏi bà là ai? Bà muốn gì ạ? - Ông nói.

Người đàn bà đưa đôi mắt đẹp và buồn thăm thẳm nhìn khắp gian phòng một lượt rồi dừng lại rất lâu trên khuôn mặt họa sĩ, lát sau mới nói chậm rãi: - Tôi đến đặt ông vẽ một bức chân dung.
- Chân dung ai?
- Người đang ngồi trước mặt ông.
Lưu An buông cây bút vẽ, nhìn lên. Trong đời cầm cọ, ông đã tiếp xúc với không ít các loại người, đã chứng kiến khá nhiều nhân vật nhưng vẻ điềm tĩnh, giọng nói tự tin thái quá ở người đàn bà này khiến ông hơi lạ. Dáng người gầy guộc, ăn vận xoàng xĩnh, khuôn mặt bình thường nếu không muốn nói có phần còn hơi tiều tụy. Tất cả chỉ có vậy thôi mà cớ sao ánh mắt lại tỏa ra nhiều vẻ tự tạo đến thế? Một đôi mắt hơi dài dại của người nghĩ ngợi nhiều. Tự nhiên ông thấy bực mình.
- Xin lỗi! Tại sao bà lại đến chính tôi chứ không phải một ai khác?
- Bởi vì tôi đã xem tranh của ông, vì người ta đã nói nhiều về ông. Tôi muốn có một bức tranh hoàn hảo, vậy thôi.
Hoàn hảo ư? Bà ta là cái gì mà lại có cái lối nói năng như một mệnh phụ phu nhân như thế? Hoàn hảo! Buồn cười! Chắc là lại một con mẹ thần kinh ngộ nghệ đến quấy rầy đây.
- Xin lỗi! - Ông cố nói bằng một chất giọng mềm mỏng để che đi cái cười giễu cợt cứ chực hiện ra nơi khóe mép - Tôi không vẽ chân dung và nói chung từ lâu tôi không màng tới thể loại này nữa. Bà có thể cảm phiền đi nơi khác.
- Tôi sẽ trả ông gấp mười người khác nếu ông vẽ.
- Gấp mười? - Tự dưng ông nổi máu tò mò - Tức là bao nhiêu thế thưa bà?
- Ba triệu.
- Ba triệu? Trời đất! - Ông trợn tròn mắt - Thế bà có biết vẽ một bức chân dung giá bình thường là bao nhiêu không? Tất nhiên bức vẽ ấy ít liên quan đến chất liệu vàng bạc.
- Tôi không biết vì hình như nghệ thuật không có giá.
- Vậy tại sao bà lại trả vậy?
- Tôi nghĩ ông sẽ có đủ tiền sống một năm để hoàn tất bức vẽ của tôi.
- Hả?... Bà nghĩ rằng, để vẽ xong bức chân dung ấy tôi phải bỏ ra một năm?
- Tôi cho là thế hoặc lâu hơn.
Tới đây thì họa sĩ Lưu An không chịu nổi nữa:
- Tóm lại bà là ai? Và bà muốn gì ở tôi?
- Tôi là một người đàn bà bình thường muốn có bức chân dung cuối đời của mình - Người đàn bà vẫn trả lời bình thản, sắc thái trong mắt vẫn không hề thay đổi - Và tôi sẽ trả công cho ông sòng phẳng, đúng như tài năng ông bỏ ra, đơn giản vậy thôi ạ!
Gõ gõ ngón tay bết mầu xuống mặt bàn một lát, ông nheo mắt nhìn người khách rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ, rồi lại nhìn khách... Cuối cùng ông đấu dịu.
- Thôi được rồi. Bà ghê gớm lắm! Thế bà muốn chất liệu nào? Bút sắt, sơn dầu, bột mầu hay sơn mài? Hay cả bốn thứ gộp lại?
- Tôi không quan tâm nhiều đến chất liệu, thưa ông! Đó là quyền của người vẽ. Cái tôi cần là: TÔI ĐúNG Là TÔI. Ông muốn vẽ kiểu gì cũng được, càng giản dị càng tốt.
- Vâng! Thế bao giờ bà có thể cho tôi cái quyền được mời bà ngồi để tôi bắt đầu công việc?
- Ngay bây giờ nếu ông muốn.
- Vâng, ngay bây giờ, tôi chấp nhận. Mời bà ngồi vào cái ghế ở cạnh nơi cửa sổ kia. Mời bà! - Ông nói như ra lệnh.
Buổi chiều hôm đó, với một chút thích thú, chút tò mò, hiếu thắng và cả một chút cay cú xáo trộn trong đầu, họa sĩ Lưu An lôi cái khung vải giăng đầy mạng nhện bị bỏ quên lâu ngày ở gầm giường ra và bắt đầu công việc mà không hề có một tý nào hứng thú...
... Họa sĩ Lưu An lâu nay chưa động bút vẽ một bức chân dung nào nghiêm ngắn, cũng như ông chưa vẽ được một cái gì cho ra tấm ra món theo ý nghĩa thường gọi của ngành nghề cả. Ông đang lụn bại. Lụn bại toàn diện cả về cuộc sống, kinh tế hạnh phúc gia đình lẫn sự nghiệp. Sau khi người vợ trẻ cùng nghề của ông bỏ ông ra đi cùng với đứa con trai mười hai tuổi, sau khi cái Gallery thứ hai của ông bị phá sản, bị giới phê bình chỉ trích, bị người đời quên lãng, không bán được một cái tranh nào, ông bắt đầu xa rời dần nghệ thuật. Buồn chán, thiếu thốn, cô đơn và nợ nần, ông không từ chối bất cứ một thứ gì có thể kiếm ra tiền mà ít phải đổ tâm huyết nhiều nhất: Kẻ biển, vẽ pa nô, áp phích, đắp tượng, viết khẩu hiệu... Cho tất cả các hội trường, nơi công cộng, đám cưới. Nếu có bạn bè giới thiệu, ông sẵn sàng đêm ngày lao động vào những sê-ri tranh lụa theo mô-típ quen thuộc: Cây đa, bến nước, sân đình, nhằm thỏa mãn thị hiếu cho những người ngoại quốc lắm tiền ưa mốt lạ Đông phương yên ả. Tóm lại là ông làm hết, làm đúng theo nghĩa thợ mặc dù đã có một thời ông rất đỗi khinh miệt cái từ rẻ rách này, mặc dù đã có một thời ông là tay vẽ tài hoa, luôn đứng cạnh những họa sĩ bậc thầy, cây đa cây đề của quốc gia mà không thấy tủi hổ.
Tuy vậy, cùng với năm tháng nghiệt ngã, dẫu rằng những ngón tay nghệ sĩ nơi ông đã méo mó đi nhưng trái tim nghệ sĩ chân thật trong ngực ông vẫn thập thõm đập khôn nguôi ở một chỗ nào đó sâu kín lắm. Ông day dứt, ông khổ sở, ông đau đớn, ê chề mỗi khi phải ngửa tay nhận những đồng tiền gần như của bố thí của thiên hạ. Ông triền miên nhận thấy khoảng trống rỗng nhạt thếch ở trong lòng mình mỗi ngày mỗi nới rộng mà không sao vùng thoát ra được. Ông buông lơi mình vào những ly rượu sáng đêm và để hôm sau ngủ dậy, mồm miệng đắng nghét, lại tiếp nhận thêm một cái com-măng uốn sấy tóc, chữa truyền hình tủ lạnh, chuyên trị bệnh đái đường, đái buốt, đái ra mủ... khác. Công sản ra quấy quá, tiền thu vào rẻ mạt, lắt lẻo sống qua ngày, qua cái thời ly loạn của nghệ thuật, cái thời thứ rởm cưỡng dâm thứ thật, cái thời mọi giá trị tinh thần, vật chất đều hết sức lộn sòng, cái thời chứa chấp cuộc đồng tính luyến ái dữ dội giữa ăn xài và phá phách.
Vậy thì để có ba triệu cho một bức chân dung nhạt nhẽo như thế này là béo bở quá rồi còn gì. Cám ơn trời phật đã run rủi cho con mẹ trưởng giả học làm sang ấy đến đây để ông có thể sống được một năm sạch sẽ, không phải bán linh hồn cho hè phố, không bị ba cái đái buốt, đái ra mủ kia réo gào, úp chụp lên đầu. Và như thế biết đâu chả có thể trở lại, vẽ lai được một cái gì đó của chính mình chăng? Biết đâu!... Lây lan một chút khói trá mơ hồ, ông mỉm cười huơ bút vẽ lên...
Nhưng sự đời lại không giống như ông tưởng.
Với một bức chân dung đơn giản như thế này, ông dự tính phác mộc mất một ngày, phẩy mầu hai ngày, vị chi chỉ cần khoảng ba ngày hoặc bốn ngày là xong, là nhận được tiền. Nhưng... Thật kỳ lạ! Ngay ở giai đoạn vẽ mộc, ông đã thấy cây bút trong tay mình vấp váp liên tục, vấp váp đến khốn khổ, như có một lực cản siêu hình nào đó cứ độc địa lái ngọn bút của ông đi chệch khỏi mọi thứ cảm nhận thông thường.
Người đàn bà vẫn ngồi đó, lặng phắc, cạnh cửa sổ, bình thản, đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung trời hình vuông, đôi môi mím nhẹ không ra vui cũng không ra buồn, có lúc lại nhạt nhòa vô cảm, ngồi đó mà cũng không phải ngồi đó... Chỉ thế thôi mà hai giờ đồng hồ đã trôi qua, ông vẫn không tài nào nắm bắt được cái thần sắc mà xét đến cùng là chẳng có chi đặc biệt ấy. Ông đã thay đến khung vải thứ ba, thay đến tờ crô - ki thứ tư mà khuôn mặt bình dị của người đàn bà kia vẫn vuột đi xa tít, vô hình vô ảnh. Mồ hôi ông vã ra, ngực nóng ran, sống lưng mỏi dần, hai bàn tay cóng ngọng lại tưởng chừng như là tay của kẻ khác. Ông có cảm giác mình sắp sửa lên cơn sốt rét rung võng như những ngày ở Trường Sơn năm nào... Và ông buông bút xuống, bất lực:
- Xin lỗi! Hôm nay tôi hơi... bị mệt. Hẹn bà ngày mai trở lại.
Người đàn bà chớp mắt đứng dậy, vẫn bình thản đến tê lạnh nhưng đôi mắt nhìn vào ông thật buồn, nét mặt cũng thật buồn, cái buồn sâu thẳm, xót xa mà chỉ thoáng nhìn vào, ông đã thấy mình bị ngợp.
- Ngày mai... Rất tiếc là tôi không thể trở lại được - Người đàn bà nói bằng cái giọng âm u thoảng nhẹ.
- Thế thì tôi biết phải làm sao bây giờ? - Ông gắt lên - Bà định đùa tôi chắc? Không có ai vẽ một cái chân dung nghiêm chỉnh mà người mẫu chỉ ngồi đó có hai giờ đồng hồ bao giờ, bà hiểu chưa?
- Tôi hiểu - Người đàn bà vẫn hết sức từ tốn, thậm chí lại có phần dịu dàng hơn - Chính thế mà tôi phải đi hai trăm cây số đến đây nhờ ông và tôi tin ở ông.
- Bà mang cái tin ấy đi mà thờ Chúa. Tôi chỉ là một thằng người.
- Vâng! - Người đàn bà nói sau một chút cắn môi ngẫm nghĩ - Tôi sẽ cố... cố trở lại. Nhưng nếu không trở lại được, tôi xin gửi ông tấm ảnh này. ảnh tôi chụp đầu năm, ông có thể căn cứ vào đó. Tôi xin phép đưa trước ông hai triệu. Sáu tháng sau, cũng ngày này, giờ này, sẽ có người tới đưa nốt cho ông một triệu và mang tranh về. Xin phép ông. Chúc ông thành công!
Đặt số tiền được nói trong một miếng dù pháo sáng mầu cỏ úa có chút phẩm đỏ loang trên mặt như cánh hoa niêm phong lên bàn, không để cho ông phản ứng gì, bà ta cầm lấy túi xách tay đi luôn ra cửa.
Phải mất một lúc lâu sau đó, ông vẫn chưa hiểu cái gì đã vừa xảy ra với mình và tự trong xôn xao tiềm thức, ông còn cảm nhận rõ cái hơi hướng lạ lẫm, vô hình của người đàn bà bí hiểm ấy vương lại trong lòng. Họa sĩ không bật đèn, ngồi lặng đi trong bóng tối rồi vỡ òa một tràng cười mà không hiểu mình cười cái gì?
*
Ngày hôm sau họa sĩ Lưu An treo tấm biển Đi vắng ngay trước cửa rồi lặng lẽ ngồi vào góc nhà nơi có cái khung vải trắng sáp và tấm hình của bà ta để lại kẹp bên cạnh.
Ông làm việc âm thầm và nhọc mệt. Bà hàng xóm phòng đối diện chỉ thấy mỗi ngày ông láng giềng tốt bụng và hơi lẩn thẩn mở cửa đi ra ngoài một lần ăn uống cái gì đó rồi lại trở vào khóa trái cửa. Bà ái ngại thấy mỗi ngày ông mỗi gầy đi và đôi mắt cứ long lanh như đang lên cơn sốt.
Ông đang lên cơn sốt thật! Cơn sốt sáng tạo, cơn sốt đam mê vĩ cuồng. Ông đang cô độc trải qua cơn vật vã tinh thần mà đã lâu lắm rồi nó chưa hề trở lại với ông. Những cái khung vải được thay nhau nhét xuống gầm giường. Những tờ giấy crô-ki lem nhem liên tục bị xé, vo viên quẳng vào sọt rác. Nhưng bức chân dung vẫn chưa nhích thêm được một chút nào thậm chí, bằng bề dày kinh nghiệm ông cảm thấy nó không thể nhích thêm được nữa! Quái lạ! Khuôn mặt người đàn bà cứ phồng lên xẹp xuống, lúc xa lúc gần, khi mờ khi hiện, như ảo ảnh, như ma trơi, tưởng đã nắm bắt được rồi nhưng mở tay ra lại trống trơn chẳng có gì. Có lúc ông ghì mắt vào tấm ảnh căn theo từng nét, có lúc lại che nó đi bằng giấy báo để vẽ bằng ký ức bức sốt và cũng có khi ông vẽ bằng cả hai: Nhìn và nhớ nhưng tất cả đều vô hiệu. Vẫn không đúng, không giống, vẫn không phải bà ta. Bà ta... Đến bây giờ nghĩ lại, nhớ lại, chiêm nghiệm lại, ông mới chợt nhận ra rằng khuôn mặt ấy không nhợt nhòa như ông tưởng. Một khuôn mặt vừa dịu hiền vừa cương nghị, vừa u hoài vừa rộn ràng sức sống, sâu sa và bồng bột, vừa ấm nóng vừa lạnh tanh, đằng sau cái vẻ bình thản kia là cả một dòng lũ nội tâm chảy xiết, lặng tờ đấy nhưng lại thật nhiều giằng xé, yếu đuối vô cùng mà lại sắc sảo biết bao... Và đôi mắt nữa! Dường như có cả một trời những mâu thuẫn, những nét nghịch đảo cùng ẩn chứa đằng sau cái vẻ buồn dìu dịu ấy. Trời ơi! Có lẽ mọi điều nan giải, mọi điều bí mật về hạt nhân hình họa đều nằm cả trong đôi mắt này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong căn phòng nhỏ. Một tháng... Hai tháng... Rồi ba tháng... Phần phác thảo mộc vẫn chưa xong. Người đàn bà cũng không thấy trở lại nữa!
Đã có lần ông đã quyết định đóng cửa phòng đi tìm nhưng ra đến ngã ba, ông lại quay trở vào. Bà ấy, con quỷ hiện hình ấy có để lại một mẩu địa chỉ nào đâu ngoài cái gói tiền chết giẫm có cánh hoa đỏ loang ra trên miếng dù xanh pháo sáng kia. Ông đã nghĩ. Nếu bà ta quay lại, dứt khoát ông sẽ trả lại tiền, nếu cần trả cả lãi suất luôn thể để thoát khỏi cái cảnh bẽ bàng này, để đêm đêm khỏi bị cái khuôn mặt có đôi mắt quái dị kia ám ảnh nữa. Đúng là quái dị thật! Người đàn bà hiện về từ cái thế giới hư vô quái dị nào để làm tình làm tội ông đây?
Mà cũng thật kỳ lạ! Đã có lúc mệt mỏi quá, ông quẳng ráo trọi cả đồ nghề ra vườn, quyết định không vẽ nữa. Nhưng nửa đêm, không hiểu sao, như có một ma lực hối thúc, ông lồm cồm trở dậy nhặt lại từng cái. Nỗi nhọc nhằn phi thực này lâu dần đã ăn sâu vào đầu óc ông, càng nhọc nhằn, ông lại càng thấy gắn bó vô hình với nó, rồi như không thể thiếu được nó. Nó và ông, hai thành phần ghét bỏ nhau đã nhào trộn vào nhau thành một. Tâm hồn ông cựa quậy, trái tim ông thắt bóp, mạch máu ông chảy mạnh hơn, trong ông đang biến cải, đang rục rịch sống lại một cái gì lạ lắm, thân thiết lắm nhưng cũng xa ngái lắm mà ông không tự biết...
... Cũng vào một đêm như thế, sau cả một ngày làm việc mụ mị, họa sĩ rơi người vào trong một vùng ký ức xa xôi mà đã lâu lắm rồi ông không còn nhớ đến... Đó là một đêm mưa rừng rơi không dứt, gió lạnh mang theo những hạt mưa li ti từ khắp nơi thổi qua kẽ lá. Trong lán chỉ có hai người: Ông, một họa sĩ trẻ mới từ nước ngoài trở về tình nguyện xin vào ngay chiến trường và cô gái giao liên đang trên đường dẫn ông đến binh trạm. Ngọn lửa nhỏ bùng lên, soi tỏ khuôn mặt trẻ thơ mịn màng. Quần áo cô ướt sũng, bó dính lấy cái cơ thể nở nang, tròn lẳn của độ tuổi đang sức mười tám đôi mươi. Lửa vẫn nổ tí tách. Không hiểu do lửa hay hơi ấm từ cái thân thể rừng rực kia tỏa ra, ông bỗng thấy nóng ran cả người. Đột nhiên ông muốn vẽ và khe khẽ yêu cầu cô cứ thế ngồi yên lặng. Rừng đêm... Mưa gió... Chiến tranh... Chết chóc... Đời con gái gian nan... Ngày mai cái gì sẽ xảy ra với cô? Liệu có còn được gặp lại nhau một lần?... Dòng cảm xúc lãng mạn và ngậm ngùi choáng ngợp, ông vừa vẽ vừa thấy lòng mình rung lên khác lạ... Cô gái vẫn ngồi lành hiền như con sóc, con chim bé bỏng ướt át tội tình lên ánh lửa. Một khuôn mặt cằm tròn, một nước da xanh mầu lá đang ửng hồng, một sống mũi xinh xinh, một đôi mắt nhìn đi đâu xa xăm về phía bên kia ánh lửa, lửa chơi với trong mắt, lửa viền quanh má cô một đường sáng tạo nao lòng... Rồi đột ngột đôi mắt ấy quay lại phía ông. Đôi mắt ấy không rời ông ra nữa. Đau đáu, khắc khoải, chới với, dạn dĩ và xót xa đến ngượng ngùng. Trái tim ông ớn lạnh. Thân thể cường tráng nơi ông hối thúc ông được che chở, được hong khô, sưởi ấm. Mắt ông bắt ánh lửa trong mắt cô, cháy lên. Ông tiến lại... Ai đã trải tấm dù pháo sáng mầu cỏ úa trên vai cô xuống nền đất ẩm? Em chết mất!... Khuôn ngực căng cứng của cô nâng ông lên, sưởi ông và dìm ông xuống, chìm lịm, ôi anh! Ôi anh!... Em chết mất!... Cô cắn vào vai ông đến rớm máu. Suốt đời em sẽ chờ anh! Cô nói lên, đôi môi nhỏ nhòa máu và nước mắt... Khi đỡ cô ngồi dậy, dường như ông thoáng nhìn thấy có một chút sắc đỏ vương lại trên lá dù mầu cỏ úa...
Sáng hôm sau trở dậy, ông không còn thấy cô gái đâu nữa! Một đoàn khách cần cô nhanh chóng dẫn ngược trở lại để tránh tọa độ B52. Còn ông, sau một chút bâng khuâng, ông tiếp tục hăm hở đi sâu xuống mặt trận. Sâu nữa... Và từ ấy, bao cảnh đời đã trôi qua, bao trận đánh đã ập vào, vài ba cô gái khác cũng đã đến với ông rồi lại đi, thú thật ông không có thời gian nghĩ đến, không kịp nghĩ đến cô nữa - Một cô gái giao liên ngẫu nhiên gặp giữa rừng mà vội vàng tới nỗi, cái tên cô ông cũng không hỏi kịp! Rồi hòa bình...
Tiếng nổ cháy rừng và mùi khét lẹt xộc lên khiến ông choàng tỉnh... Một ngọn lửa nhỏ đang phực lên nơi khung vải ông đang vẽ dở. Ngọn lửa đang liếm gần vào tấm ảnh người đàn bà. Tấm ảnh cong lên... Ông chợt nhớ đêm qua mất điện, ông phải đốt nến làm việc rồi mệt quá thiếp đi. Lát sau, khi ông cuống quýt dập rụi được ngọn lửa thì tấm ảnh đã cháy sém hết một phần ba!... Nhưng chính hai phần còn lại đã làm ông sững sờ!... Chao ôi! Dưới quầng sáng nhập nhòa của cây nến mới được đốt lại, trong cái mùi khen khét quá ư quen thuộc của rừng bị đốt cháy, của bom đạn còn vương vất đâu đây, khuôn mặt người đàn bà bỗng dưng mềm lại, trẻ thơ mịn màng, đang rọi về ông cái ánh nhìn bé bỏng, tội tình và có phần trách móc... Ông vồ lấy tấm ảnh đưa ra sát ngọn nến... Nhưng rồi ông lại buông rơi xuống, tuyệt vọng! Khuôn mặt có viền sáng nôn nao của cô gáo giao liên năm nào không còn nữa, trong hình vẫn chỉ là nét mặt bí hiểm của người đàn bà đang nhìn ông hết sức dửng dưng.
Nhưng như thế cũng là đủ.
Cái khoảnh khắc ma quái không rõ từ trong ông tỏa ra hay do chính tấm ảnh kia xuất thần, như một chớp lửa rừng già, đã làm đầu óc ông sáng bừng lên. Ông đã hiểu mình phải vẽ cái gì và vẽ như thế nào rồi. Trời ơi! Tất cả chỉ là một chút ánh hồng nơi khóe mắt và một nét phẩy nhỏ ở khóe môi. Chỉ thế thôi là khuôn mặt người đàn bà kia sẽ khác hẳn mà tại sao suốt ba tháng trời vật lộn mà ông không thể nghĩ ra? Phải chăng ngọn lửa rừng năm ấy và ngọn nến cháy lan vào ảnh hôm nay đã soi tỏ cho ông một chi tiết mà nếu có khổ công tìm tòi cả đời trong phòng kín chắc cũng không ra?
Toàn bộ cảm hứng nơi ông tưởng đã giá lạnh, giờ đây bỗng nóng bức trở ngược về quá khứ, trở ngược về những năm tháng đau thương và lãng mạn, những năm tháng quá đỗi nhọc nhằn nhưng cũng là những năm tháng trong trẻo, đẹp đẽ nhất đời ông, thế hệ của ông. Và ông vẽ. Vẽ đêm ngày mài miệt. Tấm biển ĐI Vắng vẫn im phắc treo ngoài cửa. Những khung vải không còn bị vất xuống gầm giường, những tờ crô-ki dày dặn đã nằm yên trên giá. Bức phác thảo xong, ông định sử dụng bột mầu nhưng sau đó ông lại quyết định xử lý những gam mầu chói gắt và thâm trầm của sơn dầu. Tất cả chỉ là một chút ánh hồng thẳm sâu nơi khóe mắt, một nét phẩy nhỏ ngọt ngào nơi khóe môi, một đường viền tỏa rạng nâng cả khuôn mặt lên khỏi mọi nỗi gian truân và ngầu bọt. Cái gian truân của ngày hôm qua và cái ngầu bọt ngày hôm nay. Ông lại đang bồng bềnh trong một cơn sốt. Cơn sốt đam mê của sáng tạo. Cơn sốt quá khứ. Ông không chỉ vẽ một bức chân dung, sâu đậm hơn, ông đang sống lại và làm sống lại qua hình ảnh của người đàn bà đó một thời trai trẻ sống động, thuần phác tươi nguyên của mình. Đã lâu lắm rồi ông mới lại có những khoảnh khắc sáng tạo hết mình, sáng tạo thăng hoa đến tan chảy thế này.
Đúng sáu tháng sau, bức chân dung được hoàn tất bằng một nét chấm phá táo bạo cuối cùng. Họa sĩ gần như kiệt sức, thân thể gầy tọp đi đến năm ký lô, tóc bạc nhiều hơn nhưng riêng đôi mắt lại bàng bạc một cõi tĩnh lặng siêu phàm.
Tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, thay một bộ đồ mới, ăn một bữa cơm tiệm thật ngon, ông trở về ngồi im lặng ngắm bức tranh, bồn chồn chờ chủ nhân của nó đến tiếp nhận. Nắng chiều từ ngoài cửa sổ tràn vào dịu nhẹ. Khuôn mặt người đàn bà sáng tỏa trong một vẻ đẹp nội tâm khác lạ. Vẫn là khuôn mặt ấy nhưng thấm đậm hơn, thần sắc hơn. Vẫn là cái ánh nhìn dìu dịu buồn ấy nhưng lại lom dom cháy những đốm sáng của sự vị tha nhân hậu, của sự sắt son chung thủy bên trong. Nhìn vào đó, tâm hồn ta bỗng tự dưng yên ả dù cuộc đời có ngang ngửa thế nào cũng chẳng nỡ đánh mất niềm tin. Đôi mắt biết nói, biết chia sẻ và biết tâm tình se sẽ. Đôi mắt của cô gái giao liên áo quần sũng ướt ngày nào pha trộn với cái nhìn điềm tĩnh thể tất của người đàn bà đã luống tuổi hôm nay.
Một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên... Cô ấy rồi! Bà ấy đến rồi! Người họa sĩ già reo thầm một tiếng trong đầu. Chao, tối nay nếu có thể được, ông sẽ nói với bà ấy thật nhiều, sẽ ôn lại, kể lại mọi thứ chuyện và nếu... Nếu bà ấy không để bụng, không ruồng rẫy, không oán trách thì biết đâu... Phải, biết đâu hai người có thể sống lại những giây phút đã lùi xa bên ngọn lửa giữa cánh rừng bom đạn ấy? Với tâm trạng hết sức bồi hồi, ông run run đặt tay lên nắm đấm cửa...
Nhưng hiện ra trước mặt ông không phải bà ta mà lại là một cô gái mảnh khảnh có cái nhìn tư lự. Cô ta mở to đôi mắt khá đẹp nhìn ông một lát rồi nói nhỏ:
- Bà hiệu trưởng nhờ cháu đến bác lấy bức tranh.
- Bà hiệu trưởng nào? - Ông hỏi với giọng có chiều hụt hẫng.
- Bà hiệu trưởng cách đây đúng sáu tháng đã đặt bác vẽ một bức chân dung.
- Nhưng... Thế bà ấy đâu - Giọng ông đã tỏ ra sốt ruột - Và cô là ai?
- Dạ, đây là thư của bà ấy, bác đọc sẽ rõ.
Mải cập rập xé chiếc phong bì dán rất cẩn thận, ông họa sĩ không để ý thấy cô gái đang quan sát căn phòng của ông cũng vẫn bằng đôi mắt chậm rãi dìu dịu buồn của người đàn bà cách đây sáu tháng kia.
Bức thư viết bằng nét chữ rời rạc, có đôi đoạn gẫy vụn:
"Anh Lưu An!
Chắc anh đã vẽ xong bức chân dung và chắc anh cũng đã nhớ ra em là ai. Xin lỗi đã làm cho anh phải nhọc lòng và phải nhớ những điều không nên nhớ. Anh biết không? Sau cái đêm ở lán ấy, em đi tìm anh khắp nơi, đi hỏi tin anh ở khắp mọi chỗ nhưng có người nói anh đã chuyển ra Bắc, người khác nói anh đi xuống sát ven đô, lại có người bảo anh bị thương, bị sốt rét ác tính chết rồi! Buồn quá! Em khóc suốt một tuần rồi làm một mâm giữa rừng giỗ anh. ít tháng sau em được điều đi học. Ra trường em lấy chồng, sinh con nhưng hình ảnh anh không lúc nào nguôi ngoai trong em. Đó là mối tình đầu, là lần hiến dâng thứ nhất, trọn vẹn và say đắm không bao giờ có được nữa. Anh có tin không? Có lẽ cái vết đỏ vương lại trên tấm dù mầu cỏ úa, dấu hiệu một đời trinh trắng hiến cho anh đêm đó sẽ nói hộ em nhiều hơn những điều em muốn nói.
Thế rồi một lần đọc báo thấy hình anh và phòng tranh GALLERY đầu tiên của anh, em đã mừng đến rơi nước mắt. Em đã lén đến đó để được nhìn anh, chứng kiến thành công của anh và cũng để biết anh có... gia đình, một gia đình thuận hòa, ấm cúng và đàng hoàng. Người ta bảo thế. Trước tình cảnh ấy, em tự cảm thấy mình thừa, thấy là rất vô duyên nếu đứng ra nhận anh. Nhận để làm gì khi giữa hai người không còn gì nữa, khi anh đang được vầng hào quang của thành công vây bủa bốn xung quanh và nhận làm gì khi nghĩ rằng, chắc gì anh đã còn nhớ em, một con bé giao liên mờ nhạt ngẫu nhiên gặp giữa rừng rồi sớm mai lại chia tay. Thì đến ngay cái tên của em anh đâu đã kịp hỏi kia mà! Thế là em ầm thầm đi ngược lại trăm cây số trở về...
Nhưng, giống như sự ám ảnh của vô thức của một thời sôi nổi không thể dùng lý trí thoát vùng ra được, thỉnh thoảng em vẫn đến với anh. Đến để không dám vào, đến để chỉ lảng vảng ngoài đường nhìn qua hàng song sắt vào phòng vẽ của anh rồi lại lủi thủi ra về. Chính trong những lần như thế, em đã được biết được gia đình anh không còn thuận hòa như trước. Vợ anh không yêu anh. Anh bỏ bê công việc, cái GALLERY thứ hai của anh không có tiếng vang... Có lần nhìn anh bơ phờ đi lại trong phòng, tóc bạc từng đám, hai mắt trũng sâu, tay cầm cái bánh mì mà không đưa lên miệng nhai nổi, thương quá, em đã định cứ liều vào với anh, chăm sóc anh, được nói với anh vài điều nhưng rồi em lại quay đi. Là đàn bà với nhau, dù có thế nào em cũng không thể nhân dịp này mà nhảy vào chiếm chỗ của cô ấy. Em không thể. Rồi vợ chồng anh chia tay. Rồi anh xa rời nghệ thuật, anh hoàn toàn không còn là anh nữa...
Đó cũng chính là lúc em bắt đầu phát bệnh do thứ chất độc da cam đã ủ trong thân thể từ hồi ở rừng mà không biết. Em biết mình không còn sống lâu nữa và càng cồn cào nghĩ đến anh. Và thế là em đã quyết định tìm đến anh để đặt vẽ một bức chân dung. Em đâu có thích chân dung nhưng thấp thỏm hy vọng rằng nó sẽ là cái cớ để nhắc anh trở về với những năm tháng tốt đẹp nhất của chúng ta, để mong anh tĩnh trí lại. Thế thôi. Và không hiểu sao em tin anh sẽ tĩnh trí được.
Anh Lưu An! Khi anh nhận được thư này thì em đã đi rồi. Đi xa lắm! Phận em thế là xong, hoàn toàn thanh thản. Chỉ áy náy về anh như áy náy về một cái gì thân thiết nhất nhưng cũng mỏng manh không có thật nhất của đời mình. Lạ thế! Trong trái tim yếu đuối của đàn bà chúng em, có những góc sâu lắng mà đàn ông các anh ồn ào không bao giờ hiểu nổi đâu.
Em đã đến giờ phải đi... Em cầu mong cho anh sức khỏe, niềm vui, nghị lực và trở lại đúng là anh những ngày ấy. Xin trả nốt anh số tiền còn lại nhưng không phải số tiền một triệu mà là mười lăm triệu. Cả cuộc đời, cộng thêm vài lần đi nước ngoài, em đã dành dụm được, chỉ có thế. Em để lại cho chồng em một nửa và anh một nửa. Anh có thể sử dụng nó vào GALLERY thứ ba của anh tới đây được không? Em mong...
Bởi vì, đây mới là điều hệ trọng nhất: Cô gái cầm số tiền này đến anh để lấy bức chân dung chính là giọt máu anh đã để lại trong em sau cái đêm rừng mưa rơi không dứt ấy. Tên nó là An!
Vĩnh biệt anh!"
Đọc xong lá thư, mắt nhòa lệ nhìn lên, người họa sĩ già bỗng thảng thốt rùng mình... Trời! Có phải cái cô gái giao liên áo quần ướt sũng có đôi mắt ngây thơ, khắc khoải bên ngọn lửa lán trại năm nào đang đau đáu nhìn ông kia không?
- Con!... Tiếng gọi thốt lên từ buồng phổi ọp ẹp không đủ sức thoát ra ngoài mà lại chìm sâu vào gan ruột.
12-1991

 
Đọc thêm!

Bài đăng phổ biến

Hộp thư góp ý