Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

CHIẾC CÚC ÁO

Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày anh vĩnh viễn ra đi, chị vẫn còn bàng hoàng sửng sốt vì không thể tin được anh lại có thể xa chị nhanh đến thế! Mới ngày nào, ngồi ngoài ban công ngắm trăng, hai người bàn nhau dự định khi được nghỉ hưu sẽ chuyển vào Xà Dề Phìn quê anh, làm một ngôi nhà sàn xinh xắn bên bờ suối, trồng một vạt hoa lưu ly trên triền dốc, rồi đào ao thả cá, xung quanh ao chỉ trồng toàn cây đỗ trọng thôi. Hai người sớm chiều chăm sóc hoa, nuôi cá, làm thơ. Thực phẩm hàng ngày lấy từ ao vườn nhà, không phải đi xe máy cả chục cây số ra thị trấn mua nữa. Nghe anh nói say sưa, chị thầm cảm ơn trời, đất đã se duyên cho chị gặp được người đàn ông vừa có đầu óc thực tế vừa lãng mạn.
Rồi căn bệnh cao huyết áp bất ngờ quật ngã anh khi anh đi cơ sở chẳng may trượt chân ngã trên núi. Sáu tháng qua chị ra vào ngẩn ngơ như người mất hồn. Các con đều có tổ ấm riêng của chúng. Căn nhà hai tầng với những gian phòng khách dành cho bạn hữu từ các huyện bạn, từ tỉnh và cả Trung ương đến nghỉ cùng anh chị mỗi khi lên Sìn Hồ công tác bây giờ trở nên trống trải, thừa thãi. Đêm nào chị cũng bị mất ngủ triền miên. Bật điện sáng choang từng gian phòng, chị nhìn như thôi miên vào từng đồ vật anh và chị thường cùng nhau dọn dẹp, thay đổi vị trí vào các ngày nghỉ. Nhìn đâu chị cũng tưởng như trông thấy hình bóng, ánh mắt, nụ cười, nghe thấy giọng nói, tiếng hát, tiếng đọc thơ trầm ấm của anh.
Hôm nay là chủ nhật, trời nắng to, lấy hết can đảm, chị mở chiếc tủ đứng bằng gỗ lát lấy quần áo của anh đem lên sân thượng phơi. Chị ấp iu từng chiếc áo của anh vào ngực, nhớ lại mỗi lần đi công tác xa, chị mua về từng chiếc áo cho anh. Đôi mắt lấp lánh niềm vui, anh cười bảo:
- Em có khiếu thẩm mỹ thật đấy! Chiếc áo nào em mua cho anh cũng vừa như in, mà màu sắc, kiểu dáng mới giản dị, trang nhã làm sao...
Chị lườm yêu anh:
- Chuyện! Hai mươi năm cùng chung sống, chả nhẽ em lại không nhớ các số đo của chồng sao? Mà chồng mình đẹp trai, tài hoa thế này, mình phải cho ăn mặc giản dị, nền nã thôi, để diện vào có mà “trộm” nhòm...
Nói đùa cho vui vậy chứ, chị thừa biết ở thời nay những người đàn ông có chức, có quyền, có tiền mà lúc nào cũng si mê chung tình với vợ như anh quả là rất hiếm.
Ấp mớ áo của anh lên mặt, chị hít hà mùi mồ hôi nồng nồng của anh còn vương phảng phất trên áo và tưởng tượng như anh vừa đi công tác xa về.
Phơi từng chiếc áo lên mắc, chị giật mình nhìn thấy chiếc áo gilê thổ cẩm anh thích mặc nhất ... chiếc áo đã tuột mất chiếc cúc trên cùng. Nước mắt chị lã chã tuôn rơi...
Trước hôm kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng huyện Sìn Hồ, anh nhỏ nhẹ bảo chị:
- Em ơi! Áo anh bị đứt một chiếc cúc. Em đơm giùm anh nhé! Ngày mai, anh muốn mặc chiếc gilê này bên trong bộ complê màu sẫm…
Lúc đó, chị đang mải đọc báo nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Sáng hôm sau, sắp đến giờ mít tinh, nhìn thấy chiếc áo chưa đơm được cúc, anh đành lấy cái áo gilê màu ghi ra mặc. Nét mặt anh không vui nhưng nể chị, anh không nỡ trách.
Rồi một lần khác, được tin báo ngày mai đoàn cán bộ dân vận của Trung ương lên Sìn Hồ công tác, anh ngần ngừ một chút, rồi như sực nhớ ra, anh vui vẻ hỏi chị:
- À, em ơi! Chiếc áo thổ cẩm của anh, em đã đơm cúc lại cho anh chưa nhỉ?
Lúc đó, đang mải chấm bài cho học sinh nên chị nói:
- Anh có những năm cái áo gilê mà em mua cho, tại sao anh lại cứ thích dùng cái áo “bố bản” ấy nhỉ?
Anh bảo:
- Chiếc áo này đơn giản, song nó lại là kỷ niệm ân tình với anh, em ạ!
Chị biết ngay anh lại sắp kể chuyện ngày xưa đi làm công tác xóa mù chữ, anh đã cứu được một bé trai người Thái khi nó trèo lên cây sổ bên suối hái quả, chẳng may rơi tõm xuống dòng Nậm Mạ. Mẹ cháu bé đã thức một đêm, khâu tay và hoàn tất chiếc áo thổ cẩm tặng anh nên chị vội vàng cắt ngang lời anh:
- Anh thật là vẽ chuyện. Mặc áo nào mà chả được!
Rồi chị đứng dậy, chọn chiếc gilê màu xám cho anh mặc trong bộ complê màu cà phê sữa.
Lần thứ ba, kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11), anh tìm đâu được một chiếc cúc màu trắng, rồi cặm cụi ngồi trong buồng đơm cúc. Vừa lúc chị đi chợ về nhìn thấy, chị giằng lấy chiếc áo từ tay anh.
- Trời ơi là trời! Có ai lại đem một chiếc cúc màu trắng đơm vào chiếc áo thổ cẩm có hàng cúc màu xám như anh không? Đợi bao giờ em mua được chiếc cúc cùng màu, em đơm lại cho anh không được sao?
Anh chống chế:
- Dù là cái cúc trên cùng không giống ba cái cúc ở dưới nhưng khi anh cài complê lại thì ai nhìn thấy sự khác nhau đó nào? Em cứ để anh mặc cái áo này, hôm nay trong buổi tọa đàm có rất nhiều thầy, cô giáo dân tộc ở vùng sâu, vùng xa về dự. Mình mặc chiếc áo này gần gũi với anh, chị em hơn...
Chị kiên quyết cất chiếc áo vào tủ, khóa lại:
- Để là để thế nào? Buổi trưa liên hoan trời nóng, anh phải cởi áo complê bên ngoài ra. Nhìn thấy hàng cúc có hai loại, hai màu khác nhau, người ta sẽ đánh giá vợ anh là người như thế nào?
Tục ngữ có câu “quá tam ba bận”. Chẳng hiểu vì bận, vì không thích chiếc áo hay không thích chồng mình mặc chiếc áo ấy, hàng năm rồi chị vẫn không tìm được chiếc cúc đồng màu đơm lại áo cho anh.
Hai hàng nước mắt tuôn trào trên đôi gò má nhợt nhạt vì thương nhớ người đã khuất, vì nỗi ân hận dày vò, chị nức nở:
- Em ... có lỗi... với anh nhiều quá, anh ơi!

Cảm ơn đến: NGÂN HÀ.   
In bài này

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Hộp thư góp ý