Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

Lặng lẽ yêu cô suốt đời

Vũ Phong Tạo dịch

            Trong đời thường có rất nhiều bất ngờ. Mối tình đầu của tôi cũng như  vậy.

Lúc đầu, tôi đâu biết ,sau này , mãi sau này, tôi mới hiểu ra: mối tình đầu của tôi thật là một con đường ấm áp tình người, dẫn đến thất tình.
Ngoài ra, điều làm bạn khó tưởng tượng nhất , là chuyện thất tình của tôi giống như một bông hồng tươi đẹp.

Mối tình đầu của tôi bắt đầu từ học kỳ một năm học đầu tiên ở trường trung học phổ thông. Bạn sẽ nói :"Sớm quá!  Sớm quá!" Bạn nói như vậy, tôi hiểu, nhiều người cũng nói như vậy. Nhưng nếu bạn may mắn nhìn thấy cô, chắc bạn không nói như vậy nữa!

            Tôi rất hoang mang, không dám nhìn thẳng vào cô. Tôi không dám tin, phụ nữ trên thế gian này lại có một dung mạo và tình cảm như thế, có một giọng nói và tư thế đi lại như thế.

Cô  đã làm cho quãng đời học tập của tôi tồi tệ vô cùng. Song, tôi không mảy may trách cô, nếu có trách thì phải trách chính bản thân tôi. Thậm chí, tôi cũng giận mình, giận mình đã bước vào cuộc đời cô với tư cách một người học trò.

Cô là giáo viên tôi, giáo viên ngữ văn, lại còn là giáo viên chủ nhiệm lớp.

Cô vừa tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng.

Tôi rất thích cô, nhưng không dám nói. Thế mà cô lại nói trước.

Cô nói:

- Bài tập làm văn em viết rất hay, tôi mến em!

Lòng tôi bỗng rối bời. Đột ngột quá, tôi không chuẩn bị tâm lý chút nào. Từ phòng làm việc của cô bước ra, tôi muốn khóc.

Thời gian ấy, tôi chẳng những viết tập làm văn hay, mà các môn học khác cũng đều rất tốt. Sau đó thì không ổn. Học kỳ hai, kết quả học tập của tôi sút kém, trượt dốc thậm tệ. Không ổn, tôi không học được nữa . Tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Trên lớp tôi chẳng nghe thấy gì. Tôi chỉ có thể nghe một giọng nói: giọng nói của cô.

Cô nói: "cô mến em"

Tôi như người mất hồn , chắc là cô đã cảm thấy điều gì . Đầu tiên, cô làm chức trách của một giáo viên chủ nhiệm lớp. Cô liên tục tìm tôi nói chuyện . Cô truy vấn tôi, truy bức tôi. Tôi không nói gì , cúi thấp đầu, mặt đỏ lựng."Chuyện gì thế này, chuyện gì thế này, em có biết chuyện gì không?"

Tôi rất buồn, rất buồn.

Lần cuối cùng, rõ ràng là cô đã nổi giận. Đúng thế! Cô rất giận.

Cô nói: " Em không được đùa giỡn với tiền đồ của mình !"

Cô hỏi: "Hay là em yêu người con gái nào rồi? Em nói đi , cô ta là ai?"

Nghe cô nói vậy, tôi cũng rất tức.Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.

Nhìn vào mắt cô , tôi nói:

- Là cô! Em yêu cô!

Cô ngớ người ra. Cô ứa nước mắt. Nước mắt cô như những giọt sương trên cánh một bông hoa sen . Mùa đông bỗng nhiện ập đến , không khí thay đổi nhanh, lạnh giá và nặng nề. Tôi như một con cá bất hạnh , bị đông cứng trong băng . Tôi có thể thấy phương hướng của tình yêu , song tôi không còn sức bơi nữa.

Ngay hôm sau, tôi nhận được một bức thư của cô, một bức thư tình.

Sau đó, tôi còn thường xuyên nhận được thư của cô, tất cả đều là thư tình.


Trong thư cô bảo tôi: Cô mến em , cô mến em thật. Cô mong tôi có thể thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Nếu thi đỗ, cô sẽ càng mến tôi hơn, cô sẽ mến tôi suốt đời.

Tôi thích nghe cô nói như vậy. Tôi cũng thường xuyên viết thư cho cô, nói với cô: Em muốn đến trường cô hồi cô học đại học, em nhất định phải đến trường cô hồi cô học đại học!

Tư tưởng , tình cảm của tôi dần dần ổn định. Đến năm cuối trung học phổ thông, tôi trở thành học sinh giỏi nhất trường.

Tập làm văn của tôi cũng ngày càng hay hơn. Tôi nói với cô: Sau này, tôi muốn làm một nhà văn.

Cô cười. Khi cười, cô rất giống một bông hoa hồng điều rung rinh trước làn gió nhẹ.

Đúng mùa hè ánh nắng chói chang ấy, tôi đến trường ngày trước cô học. Cô vui mừng tiễn tôi đến ga xe lửa. Trước khi lên xe, cô còn hôn nhẹ lên mặt tôi.

Tôi suýt nữa choáng váng ngã xuống đường.

Tôi mau chóng hiểu ra: Khi mối tình đầu vừa hé mở, tôi mất tình yêu.

Tôi nhận được thư của cô . Một phong thư rất dài , rất dài , vượt qua độ dài mà tình cảm của tôi có thể chịu đựng.

Trong thư, cô bảo tôi , năm xưa, khi tôi nói "Em yêu cô " thì cô đang cùng người yêu chuẩn bị kết hôn. Người yêu của cô là một bạn thời đại học. Tình cảm của họ rất thắm thiết. Vì tôi, cô đã lùi ngày cưới, lùi hết lần này đến lần khác. Cô thuyết phục người yêu của mình không nên đến trường tìm cô. Cô nói, hiện nay cô đã là một cô dâu rất hạnh phúc. Cô muốn tôi thông cảm, tha lỗi cho cô...

Làm sao có thể như thế được chứ?

Tôi thở dài, mở cánh cửa sổ, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm ngôi sao Bắc Đẩu sáng lấp lánh.

Lẽ ra tôi phải xin cô tha lỗi mới đúng chứ!

Tôi trải qua một đêm dài không ngủ. Trước mắt tôi cứ lóe sáng mãi ngôi sao Bắc Đẩu rực rỡ.

Cô nói: " Em đừng buồn, tôi sẽ lặng lẽ yêu em, yêu em suốt đời!"

Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ lặng lẽ yêu cô suốt đời. Cô giáo có nghe thấy không?
  In bài này

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến

Hộp thư góp ý